Tràng Bạch-Đông Triều-Quảng Ninh-
Tôi nhớ mùi thơm dìu dịu của những tép bưởi chua chua man mát,
mùi nồng của những quả hồng đỏ mọng cùng vị ngọt ngào của những miếng bánh dẻo,
bánh nướng đêm Trung thu.Tuổi thơ tôi đã qua bao mùa trăng nhưng tôi yêu nhất là
những lúc trăng tròn đêm Trung thu. Trăng vàng óng trải trên đường theo bước
chân những đứa trẻ tay cầm đèn ông sao lấp lánh vừa đi vừa hát bài “Rước đèn
ông sao”. Ký ức tôi vẫn còn đây lung linh đêm Trung thu những ngày ấy. Tuổi thơ
qua đi nhưng những ký ức còn đọng lại. Nó mãi mãi nơi đây nơi góc trái lồng
ngực tôi thổn thức.
Trong mỗi chúng ta ai cũng có tuổi thơ, ai cũng đầy kỷ niệm. Có những kỷ niệm vui, những kỷ niệm buồn. Với tôi đêm Trung thu luôn hằn sâu trong trí nhớ. Vào đêm Trung thu, thời tiết như trong lành hơn, hương hoa hương quả như lẫn vào trong gió chỉ cần hít vào là căng cả lồng ngực toàn cơ thể như căng ra tràn sức sống. Mẹ thường cho chị em tôi ra sân làng, nơi tập trung rất nhiều đứa trẻ. Mỗi đứa một chiếc đèn lồng trên tay, mặc quần áo đẹp đứng bẽn lẽn. Bọn con trai thì tợn hơn, chạy nhảy đùa nghịch khắp nơi, chơi trốn tìm và đuổi bắt, mồ hôi ướt đầm. Nhưng đứa nào đứa nấy đều rất vui vì chỉ một lúc nữa thôi khi các anh chị phụ trách đoàn thể đến là sẽ được phá cỗ, rước đèn, vui phải biết...
Thời gian không ngừng trôi, những đứa trẻ không ngừng lớn
lên, mỗi người mỗi ngả. Nhưng mỗi lần về quê tôi lại như thấy tất cả còn ở đó.
Đâu đó trong rặng cây cúc tần nhà bà Lý vẫn thấp thoáng bóng thằng Tân đang
trốn, ngoài kia trên nền sân gạch đỏ chị Huệ đang ngồi gọt bưởi. Tất cả như mới
ngày hôm qua. Giờ thì Tân đã ở rất xa, đang du học tận Thụy Sĩ, không biết nó
có nhớ quê? Nhớ những đêm Trung thu tưới trăng vàng óng? Nhớ đến tôi, con bé
tóc ngắn ngủn hay khóc nhè mỗi khi bị đám con trai trêu chọc?
Trung thu sao mà thiêng liêng, ấm áp. Những câu chuyện về
sự tích trung thu như vẫn vang vào tai tôi từng câu từng chữ một. Trung thu nào
tôi cũng về đoàn tụ với gia đình họp mặt, đón trăng và phá cỗ. Tôi không quên
mua bánh kẹo cho lũ trẻ cạnh nhà. Kẹo bánh, hoa quả bây giờ ngon, đẹp. Các trò
chơi cũng đa dạng và hiện đại hơn nhưng tôi vẫn nhớ mãi những lát bánh nướng,
bánh dẻo, múi bưởi, miếng hồng ngày ấy. Mùi vị ấy đã thấm vào từng mạch máu,
từng hơi thở nuôi dưỡng tâm hồn tôi dạt dào những cảm xúc khó đặt thành tên.
Tuổi thơ và kí ức những đêm Trung thu luôn là những kí ức
tôi giữ gìn và trân trọng dù cho bây giờ cuộc sống nhiều phức tạp. Những ký ức
đó nhắc nhở tôi phải sống tốt hơn, biết chia sẻ với những mảnh đời kém may mắn.
Ký ức thôi thúc tôi biết yêu thương và chia sẻ để thấy mình hạnh phúc.
Sưu tầm
Đò Tình Duyên Lỡ
HÃY KHAI THÁC TRIỆT ĐỂ còn tiếp
LỜI BỘC BẠCH TÂM SỰ
Tôi dốt văn đoc thây bai trên của bạn tôi thây bâng khâng
tôi như hòa trộn tâm sự của mình vào dòng văn lãng mạng ấy ký ức tuổi thơ tôi mươn
tạm bài của bạn nhé
Thực ra tôi sinh ra ở hp nhưng trong thời chiến
trang bắn phá ác liệt của đế quôc Mỹ.Tôi theo gia đình di sơ tán từ khi 4-5
tuổi . Vào độ tuổi ấu thơ nhất của cuộc đời . ngày một vài lần còi ủ báo động (Đồng bào chú ý có máy bay
địch đang hoạt động cách…..)những lân chay xuống hầm nhanh thoăn thoắt không
biết mệt mỏi cứ như vậy thời gian trôi đi đén tuổi cắp sách đến trường và học
đến năm lớp 4 là tôi nhiều kỷ niêm nhất. Trong lớp tôi có cặp bạn tôi thương gọi là bộ 3 .Tôi
Căn, Hưởng. Hưởng ở cách nhà tôi 1 nhà , Căn cạnh nhà Hưởng .Bộ 3chúng
tôi rất than hay thậm thụt trò chuyện nghich ngợm, chơi đáo nuôi chim.Tôi học câp1& 2 ơ trường Hoang Quế. Ở lớp có
thầy giáo Toản mà chúng tôi thường rỉ tai thường gọi thầy (Toản thọt).Những
buổi cắm trại 2-3 ngày thật vui vẻ và hồn nhiên.những buổi dã ngoại dò dấu
đường theo ám hiệu (_thật bổ ích cho nhưng buổi hành quân sau này tôi trong
quân ngũ)
Tràng bạch Đông triều
là Quê hương thứ nhất của tôi vì tôi gắn liền tuổi thơ đông cỏ.
Nhà tôi có một đàn bò
sũa Hàng ngay phải chăn bò với bạn cùng trang lứa Hương và Căn, em Căn la
Khanh.em Hưởng là Thụ vi họ có mấy con bò ta
và một số bạn trẻ trâu khác.Thương thả chung ra đồi chung cũng bám quấn
quýt nhau gặm cỏ.
Những trận giả như
chỉ tên(cách gọi ở Quảng Ninh- HP gọi là bắn nhau)chơi đáo thật vui
Có nhưng lần bị Quân Nội Hoàng Mao khê băt natj tôi thường
hay tổ chức mọi người kháng cự vi tôi nhanh nhẹn thao vát nhất- con khỏe nhất nữa chứ-Vì ngày 3 bữa
uống sữa bò tươi . người tuy nhỏ nhưng chắc nịch các bạn thường theo tôi kiểu
như tôi thủ lĩnh. thường gọi tôi là: Thuận
bò vì nhà nuôi nhiều bò.
bò vì nhà nuôi nhiều bò.
Súng cao su tên nỏ là vũ khí của chung tôi tôi hay sang chế
tên bịt sắt khi trân chiến xảy ra .sau nhiều trận Quân Nọi Hoàng chấp nhận
không gây chiên..Chỉ khuât phục chung tôi sau cuôc đọ sức toàn diện vơi thủ
linh bên Nội Hoàng tên là Tuấn( Tuấn Nình)
Hai bên đọ sức 3 keo vật(3 keo băt nèo làm thịt)3 trận Quyền
Anh tự do.Kết thúc 1 hòa 2
thắng thủ lingx Tuấn Nình thua, dưới sự chứng kiến của Khanh(em Căn)và nhiều người.Tâm phục
khẩu phục
thắng thủ lingx Tuấn Nình thua, dưới sự chứng kiến của Khanh(em Căn)và nhiều người.Tâm phục
khẩu phục
Sau nay 2 bên hữu hảo
không thù địch._Tôi ra điều kiện:_sát nhập2 bên là một chung sống hòa bình.
Một lân nhớ mãi tôi
đôt pháo bật diêm để cháy áo Căn thế là Căn khóc vi hồi đó cả năm có 1 cái áo
mới quan trọng lắm.thấy Căn khóc tôi khong biết
làm gì chỉ ngây ra
Thời thơ ấu-tuôi thơ
dữ dội cung tôi kết thúc Sau khi 2 miền được thống nhất 1975 tôi về (phòng)hải phòng đẻ lai bao ký ức
tuôi thơ đó là tuôi thơ đẹp , nó theo tôi trong cả nhưng giâc mơ- cả một cuộc
đời-ngồi rỗi nghĩ lai bâng khâng xao xuyến
đến lăng người.
Năm 1978 tôi lên
đường tong quân vào nam, làm nhiệm vụ
Quôc tế con các bạn cũng tòng quân bảo vệ biên giới phia bắc Hưởng và một số
người khác đã hy sinh.Căn thì may mắn hon về và đang công tác tại toa án Quảng
Ninh. Con tôi bị thương nặng trên đất Ba Chúc An Giang
Tôi có về Tràng bạch
nhiều lần nhưng bạn be đi làm an xa hết, thăm lại chốn quê trong choc lát không gặp được tri kỷ phải tranh thủ vê kẻo
muôn. Có mấy lần về gặp được anh Xuân chơi đươc lâu thăm đươc nhiêu ngươi. Gặp được Chu Thoan thợ
chuyên cắt tóc cho tôi ngày xưa thấy chú khỏe còn minh mẫn nhớ dai nữa chứ tôi
mừng lắm .Ngày đâu tôi sơ tán vê nhà chú đầu tiên. Nhưng lớp người như chú
còn sống hiếm lắm. Không biêt giờ đây chú có khỏe không- Chúc chú bình an
Tôi và Căn cũng thi
thoáng liên lạc với nhau nhớ lân về tôi chơi tôi mua chút rựơu nhat mòi Căn,
Căn bảo uống rựơu ổi củng được. Nhưng nào căn biết được nêú muốn kiếm ổi phải
ra chợ còn nhắm với mọi thứ khác đơn giản hơn nhiều
-.Hì.. ! tôi chi biết cươi không nói gì!
Giờ tôi đã ở xa, nhưng trái tim tôi luôn hướng về Tràng Bạch ,nơi mà tôi cất giữ tuổi thơ,
Mỗi ai nhắc đên 2 chữ Tràng bạch là tôi giật mình là tuổi thơ lại hiện về trong ký ức.
Giờ tôi đã ở xa, nhưng trái tim tôi luôn hướng về Tràng Bạch ,nơi mà tôi cất giữ tuổi thơ,
Mỗi ai nhắc đên 2 chữ Tràng bạch là tôi giật mình là tuổi thơ lại hiện về trong ký ức.
THỜI VỀ
GIÀ
Thưc gia với tuổi 53
cua tôi cũng chưa già nhưng vì vết thương con đan trong đầu của tôi nó hoành
hành làm cho bề ngoài già đi chục tuổi, vết thương thường đâu dớn về thể xác
tinh than căng thăng tôi phải thường xuyên
lướt WEB đoc báo đẻ giảm bơt căng thẳng An thần chữa bệnh
1 nhận xét:
1987 Mitsubishi Van and Wagon AC Compressor
Very nicely put together post with plenty of superb points. I must say, extremely well done and all the very best moving forward
Đăng nhận xét